Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020
Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020
Tôi đi chạy Grab
TÔI ĐI CHẠY GRAB
Hơi dài một tí nhưng đây là câu chuyện có thật của tôi... buồn
..................................................
Tình hình dịch bệnh Covid đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, bắt đầu thấy khó khăn, bắt đầu thấy đói. Thế nên tôi quyết định làm một cái gì đó để kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình qua cái giai đoạn này. Tiện sẵn phương tiện, tôi quyết định đăng ký chạy Grab làm thêm buổi tối. Và cuộc mưu sinh cũng bắt đầu từ hôm đó, ngày đi làm tối về chạy Grab hi vọng mọi việc sẽ xuôi buồm mát mái.
Nhưng mọi chuyện cũng chẳng dễ như tôi nghĩ, ngồi vêu mồm chờ đợi mà chả có ma nào book xe. Đơn giản là vì mùa dịch này chả ma nào thèm ra đường, mà có ra đường cũng ngại ngồi chung với người lạ vào thời điểm này.
Một mình ngồi trong xe ngắm nhìn những con đường vắng tanh như chùa bà Đanh, những cơn gió lạnh hiu hắt thổi những chiếc lá vàng xao xác rơi. Dưới ánh đèn đường vàng vọt thấy đất trời cô quạnh, lòng người cũng thật cô quạnh lại nhớ những ngày thế giới bình yên. Hà Nội ngột ngạt của tôi đâu, Hà Nội với những bụi mịn ô nhiễm của tôi đâu, tôi nhớ và thèm cảm giác đó.
Ngồi mãi cũng chán, đang chuẩn bị đánh xe về thì điện thoại kêu tinh tinh, tôi mừng vui vô cùng, cuối cùng thì cũng có một cuốc rồi.
Đánh xe đến điểm hẹn, khách hàng của tôi là một cô gái, mái tóc xõa ngang vai, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đen long lanh được kẻ vẽ rất cầu kỳ, mặc một chiếc váy đen trễ cổ để lộ một gò hồng đào đầy sexy, tôi biết đây là một hotgirl sang chảnh rồi. Tôi thầm nghĩ “ biết chạy Grab sướng thế này, tôi chạy từ lâu rồi”.
Cô gái vừa bước lên xe, “chào anh Graber đẹp trai” một câu nói dễ thương ngọt lịm như mía, đốn tim người quân tử. Nhưng có một điều lạ, nhìn cô ấy đẹp là thế, sang trọng là thế mà toàn thân cô ấy toát ra một mùi thịt xông khói, có khả năng cô gái ấy vừa ăn thịt xiên, đứng cạnh quán nên nó ám vào người. Nhìn địa chỉ cô ấy đi một đoạn đường khá xa và giá tiền cũng khá là ổn với cuốc đầu tiên của tôi đấy, may rồi.
Nhìn thấy trên xe tôi có lọ cồn rửa tay khô, cô gái liền nói.
Trên xe có một lọ cồn
Nhân tiện anh xịt vào ... tay hộ em. :))
Trên đường đi, cô gái với tôi chuyện trên giời dưới bể. Hóa ra đó là một siêu hotgirl bán hàng Online, cô bán tất cả mọi thứ online từ lớn đến nhỏ cô đều bán online, nhưng phải là đồ hot, hết hot là cô lại dừng ngay.
Tôi hỏi... “ Thế bây giờ cái gì hot nhất và em đang bán cái gì”.
Không để tôi phải đợi:...
- Dạ, giờ em đang ôm xăng anh ạ, vừa rồi em ôm mấy chục thùng phi xăng. Từ lúc em sinh ra đến giờ chưa bao giờ giá xăng lại rẻ như thế, nên em ôm mấy chục phi để khi nào giá xăng tăng em sẽ bán, em tính toán chưa bao giờ sai.”
Tôi phải công nhận xăng chưa bao giờ là mặt hàng hết hot.
Ngồi bên cạnh tôi mà em cứ đưa ra các kế hoạch kinh doanh xăng của em rất bài bản, làm tôi cũng thấy thú vị và muốn góp vốn làm ăn cùng. Em cao hứng ngâm một câu thơ.
Giá xăng rẻ quá anh ơi
Mua về để đốt nhà chơi đi nào.
Cô ấy cứ líu lo làm cho đoạn đường về trở lên ngắn hơn, đêm khuya trở lên bớt hoang vắng hơn, chẳng mấy chốc xe tôi đã rẽ vào một ngôi làng. Không khí ngôi làng u tối, tĩnh mịch yên ắng, theo mấy cái rẽ lòng vòng mà em chỉ cuối cùng cũng đến điểm dừng.
- Anh ngồi đợi em một chút, em vào đây một tí rồi chúng ta đi luôn nhé, anh yên tâm... chúng ta là bạn làm ăn với nhau cơ mà, chúng ta còn đi chung đường dài với nhau cơ mà, đợi em tí nhé.
Tôi nghĩ thầm, với tầm như cô ấy ai bùng mấy trăm ngàn làm gì nên gật gật để em đi. Sau khi rẽ vào góc khuất, ngồi trên xe tôi thấy người người đi lại rầm rĩ với nhau. Góc kia có mấy ông già ngồi nhâm nhi thuốc lào nhả khói như sương mỏng.
Đêm đã quạnh quẽ, không khí lại cô liêu, cảm giác chờ đợi lại khiến tôi tê tái. Sương đêm hòa quyện vào khói thuốc lào bên ánh đèn tù mù làm cho đêm đen như quánh lại.
Ngồi đợi cô gái 15 phút mà như dài lê thê, gọi điện thì tò tí te... trong lòng tôi thấy có gì đó không ổn. Tôi xuống xe, lầm lũi đi theo hướng lúc nãy cô gái rẽ vào.
Vừa bước lại gần, tôi thấy tiếng khóc, người thì thút thít, người thì bù lu bù loa giằng xé. Những người đàn ông ngồi túm tụm hút thuốc lào thì xì xà xì xèo như mèo đái đống gio, lúc to lúc nhỏ chả nghe ra cái gì.
Bỗng có người đàn ông khoảng 30-35 tuổi, gương mặt khổ sở bước lại gần
- Chào anh, anh hỏi ai ạ?
- Tôi hỏi cô ...
Vừa nói đến đó thì nhìn thấy trong nhà là một đám tang, di ảnh người chết là cô gái lúc nãy tôi vừa mới chở về. Chân tay tôi như bủn rủn, tim như phọt mẹ ra, tóc tai dựng đứng, xởn hết cả da gà.
- Anh là bạn của nhà em ạ?
- Tôi, tôi là bạn làm ăn của chị nhà... ( tôi thỏ thẻ)
- Trời ơi, nhà em mất tối qua anh ạ, lỗi là ở em, em là thằng khốn nạn....
Anh chồng ôm trầm lấy tôi, đôi chân không vững khóc nức nở trên vai tôi. Tôi vỗ về âu yếm và tim vẫn đập mạnh tay vẫn run lẩy bẩy.
Một lúc sau họ hàng ra dìu anh, anh nguôi ngoai rồi anh mới kể.
- Khổ thân nhà em anh ạ, chết mà cả làng chả ai đến viếng được vì dịch bệnh, cũng không kèn không trống, nên cả nhà anh em họ hàng có bằng này người ở bên. Bạn bè khách hàng có mỗi anh về thật quý hóa quá.
Nghe anh nói, tôi ngồi nghe nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước nhìn trộm di ảnh trên bàn thờ, cô ấy cứ trừng trừng nhìn tôi, làm tôi phải liếc vội đi chỗ khác.
- Thế chị nhà làm sao mà đi khi đang còn trẻ thế.
Anh chồng lại khóc rống lên rồi kể
- Chả là thế này, nhà em làm ăn buôn bán, thế nào lại ôm được mấy phi xăng về nhà bảo là ôm hàng, ít nữa khan hàng bán lãi lời. Do để ở nhà mùi xăng rất khó chịu, nêm em đem ra ngoài góc vườn nhà để.
Đêm đó vợ em cứ hỏi, “ anh ơi để ngoài đó có bị bay hơi đi không nhỉ?” rồi “ liệu không bảo quản tốt thì nó hư hao bao nhiêu %?”, hỏi đi hỏi lại em bực mình quá quát lên “ đến sáng mai nó bay hơi hết”.
Vợ em không yên tâm, mò ra ngoài vườn xem hàng hóa thế nào, do trời tối nên nhà em cần thêm cái bật lửa để kiểm tra. Vừa lúi húi bật lửa lên, chưa kịp lên lửa thì PHẬP một cái, rất nhanh và rất ngọt, nhà em sáng nhất xóm đêm hôm đó.
Tôi nghe anh ấy kể mà xuýt nữa phì ra cười, nhưng trong lúc nhà đang tang gia mà cười thì chắc mất đường về với vợ, đành phụng mồm nín nhịn.
Nghe xong câu chuyện tôi xin phép ra thắp một nén hương, nhìn lên khuôn mặt trong di ảnh, cô ấy thật đẹp, thật thanh tao, và tôi chợt hiểu tại sao cô ấy lên xe tôi lại toát lên mùi thịt nướng.
Tôi xin phép ra về, ngồi trên xe mà lòng tôi vẫn chưa hết sợ... tiếng cô ấy líu lo cứ quanh quẩn bên cạnh. Thỉnh thoảng còn vang lên câu thơ
Giá xăng rẻ quá anh ơi
Mua về để đốt nhà chơi đi nào.
Sau cuốc này, tôi thề sẽ ko chạy Grab nữa, quá hoảng sợ rồi.
Trên đường ra khỏi xóm, có mấy bụi tre, gốc chuối, gió thổi ào ào làm những tán lá chuối vỗ vào nhau phành phạch bất chợt tôi thấy trong xe tôi thoang thoảng mùi thịt xiên nướng. Rồi đăng sau xe tôi phát ra tiếng cười gằn lên khè khè và tiếng xèo xèo của thịt cháy. Tôi quay lại thì thấy một bộ mặt đen như than, tóc xơ xác mắt một bên còn môt bên không, mũi vẹo đi, răng thì lòi ra lởm chởm, lưỡi vắt sang cả một bên tai, thân hình bốc khói như đang bị nướng trên bếp than hoa. Tôi ú ớ chưa kịp gào thét thì cả tảng thịt nướng đó lao vào ôm chầm lấy tôi trong đêm tối kinh hoàng.
Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020
Thú cưng của Vợ ( P2)
TÌM MÈO CẢNH ĐỂ MUA TẶNG VỢ NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ NGÀY 8-3.
...............
Chuyện là thế này, cách đây gần một năm tôi có mua tặng Thị con cún con. Thị thích lắm, âu yếm, chăm sóc nó hơn chăm chồng. Thế rồi thời gian qua đi, con cún con ấy cũng lớn lên thành một con Chó, Thị không thể ôm nó, vuốt ve nó như lúc ban đầu. Mà cái đặc biệt là, món khoái khẩu của, nó nghiện luôn cơ, là cái thứ hằng ngày em Bột vẫn ị ra, thật kinh tởm.
Thế rồi Thị tha được ở đâu con mèo cảnh về nhà. Con mèo phải nói là đẹp, lông nó phồng lên trắng muốt. Mắt xanh, mũi đỏ nhìn dễ thương vô cùng. Nhưng khổ nỗi giống mèo chỉ được cái đẹp còn lại ngu. Nhìn thấy chuột thì sợ són đái, ăn cơm phải có đồ ăn riêng, chứ dứt khoát không chịu ăn cứt như con chó. Cứt mèo thì chua đã thế mỗi lần ỉa xong nó chuyên dấu diếm làm tôi ngày nào cũng phải đi lùng xem cứt ở chỗ nào. Đêm ngủ thì cứ gừ gừ bên tai làm ko sao ngủ được. Đã thế lông mèo bám đầy quần áo tôi mặc đi làm. Điên cái giống này thật đấy.
Từ ngày có con mèo, Thị bỏ bê con chó như cái thời Thị bỏ bê tôi, đâm ra con chó nó cay con mèo lắm mấy lần gèn gừ định đợp cho em mèo xinh đẹp phát rồi đấy. Nhưng đều không qua được ánh mắt của Thị.
Nhiều lần Thị bảo tôi bán con chó đi cho đỡ chật nhà. Lúc này tôi đồng cảm với chó, thương chó vô cùng nên quyết tâm giữ nó lại bằng được. Thị bảo
- Thôi được, anh muốn giữ lại cũng ok nhưng em mèo xinh đẹp của em có mệnh hệ gì thì cả nó và anh sẽ là một lồi rựa mận, nghe rõ chưa.
Tôi hơi run run nhưng cố trấn tĩnh lại.
- Anh hứa, sẽ dạy dỗ nó đâu ra đấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, con chó vẫn cay con mèo, con mèo vẫn ỉa bậy, vẫn chua loe loé và tôi vẫn phải đi tìm khắp nhà khi thấy có mùi chua. Con chó vẫn ngày ngày được xơi món khoái khẩu, thỉnh thoảng vẫn định tợp con mèo nhưng nhìn thấy Thị là nó cúp đuôi ngoan ngoãn chui vào gầm giường.
Hôm nay tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc điện thoại của Thị.
- Anh ơi, nay anh về sớm đón con nhé, em đi xăm quả môi để rực rỡ ngày 8/3 với chị em cái, em về muộn đấy.
Tôi về sớm đón con, hai bố con vừa mở cổng vào nhà đã thấy cảnh tượng kinh hoàng. Con chó đang ngoạm con mèo làm một đòn chí mạng. Con mèo đã chết nhũn trong mõm con chó, có một vệt máu nhỏ và bê bết đất cát bụi bẩn bám thân con mèo. Tôi hoảng sợ vô cùng túm và đá Bốp phát vào đít con chó, làm nó kêu ăng ẳng đầy oan ức.
Nhìn con mèo nằm cuộn tròn, mắt như lòi ra không nhắm lại được tôi run rẩy.
- Bỏ con mẹ rồi, bốc cứt rồi, quả này tao với mày thành rựa mận rồi.
Trong cái khó ló cái khôn, tôi liền đem con mèo vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi lấy máy sấy, lấy lược vuốt ve cẩn thận, xong xuôi đem ra ngoài thềm nhà, chỗ nó vẫn hay nằm sưởi nắng. Con mèo lại đẹp nằm cong keo như đang ngủ, chỉ có đôi mắt là cứ thao láo không sao nhắm lại được, ôi nó chết đầy oan ức.
Cũng may vừa xong thì Thị nhà tôi về. Vừa mới bước vào, nhìn thấy con mèo nằm đó đôi mắt trợn ngược như thách thức, mắt Thị cũng trợn ngược lên quay ngoắt ra sân vừa đi vừa gừ gừ “ con mẹ chúng màyyyy”.
Tôi không dám theo, chỉ lấm lét nhìn theo. Ra đến giữa sân Thị chắp 2 tay vào mông, ưỡn ngực lấy một hơi, mặt ngẩng lên trời oang oang.
- Quân mất dạy, quân bố láo bố lếu, bà mày đã làm gì chúng mày. Từ trước đến nay bà ăn ở ai ai cũng yêu cũng quý, không gây thù chuốc oán với ai...., ấy vậy mà, quân mất dạy, sáng nay con mèo của bà ốm chết, bà đã chôn cất cẩn thận ở tít đằng xa, chả ảnh hưởng đến ai nhá, vậy mà mày còn đào lên mày ném vào nhà bà à, quân mất dậy, quân ném đá dấu tay....
Tôi nghe thấy thế, vỗ tay vào trán làm cái ĐÉT, cạn lời.
- LC -
...............
Chuyện là thế này, cách đây gần một năm tôi có mua tặng Thị con cún con. Thị thích lắm, âu yếm, chăm sóc nó hơn chăm chồng. Thế rồi thời gian qua đi, con cún con ấy cũng lớn lên thành một con Chó, Thị không thể ôm nó, vuốt ve nó như lúc ban đầu. Mà cái đặc biệt là, món khoái khẩu của, nó nghiện luôn cơ, là cái thứ hằng ngày em Bột vẫn ị ra, thật kinh tởm.
Thế rồi Thị tha được ở đâu con mèo cảnh về nhà. Con mèo phải nói là đẹp, lông nó phồng lên trắng muốt. Mắt xanh, mũi đỏ nhìn dễ thương vô cùng. Nhưng khổ nỗi giống mèo chỉ được cái đẹp còn lại ngu. Nhìn thấy chuột thì sợ són đái, ăn cơm phải có đồ ăn riêng, chứ dứt khoát không chịu ăn cứt như con chó. Cứt mèo thì chua đã thế mỗi lần ỉa xong nó chuyên dấu diếm làm tôi ngày nào cũng phải đi lùng xem cứt ở chỗ nào. Đêm ngủ thì cứ gừ gừ bên tai làm ko sao ngủ được. Đã thế lông mèo bám đầy quần áo tôi mặc đi làm. Điên cái giống này thật đấy.
Từ ngày có con mèo, Thị bỏ bê con chó như cái thời Thị bỏ bê tôi, đâm ra con chó nó cay con mèo lắm mấy lần gèn gừ định đợp cho em mèo xinh đẹp phát rồi đấy. Nhưng đều không qua được ánh mắt của Thị.
Nhiều lần Thị bảo tôi bán con chó đi cho đỡ chật nhà. Lúc này tôi đồng cảm với chó, thương chó vô cùng nên quyết tâm giữ nó lại bằng được. Thị bảo
- Thôi được, anh muốn giữ lại cũng ok nhưng em mèo xinh đẹp của em có mệnh hệ gì thì cả nó và anh sẽ là một lồi rựa mận, nghe rõ chưa.
Tôi hơi run run nhưng cố trấn tĩnh lại.
- Anh hứa, sẽ dạy dỗ nó đâu ra đấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, con chó vẫn cay con mèo, con mèo vẫn ỉa bậy, vẫn chua loe loé và tôi vẫn phải đi tìm khắp nhà khi thấy có mùi chua. Con chó vẫn ngày ngày được xơi món khoái khẩu, thỉnh thoảng vẫn định tợp con mèo nhưng nhìn thấy Thị là nó cúp đuôi ngoan ngoãn chui vào gầm giường.
Hôm nay tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc điện thoại của Thị.
- Anh ơi, nay anh về sớm đón con nhé, em đi xăm quả môi để rực rỡ ngày 8/3 với chị em cái, em về muộn đấy.
Tôi về sớm đón con, hai bố con vừa mở cổng vào nhà đã thấy cảnh tượng kinh hoàng. Con chó đang ngoạm con mèo làm một đòn chí mạng. Con mèo đã chết nhũn trong mõm con chó, có một vệt máu nhỏ và bê bết đất cát bụi bẩn bám thân con mèo. Tôi hoảng sợ vô cùng túm và đá Bốp phát vào đít con chó, làm nó kêu ăng ẳng đầy oan ức.
Nhìn con mèo nằm cuộn tròn, mắt như lòi ra không nhắm lại được tôi run rẩy.
- Bỏ con mẹ rồi, bốc cứt rồi, quả này tao với mày thành rựa mận rồi.
Trong cái khó ló cái khôn, tôi liền đem con mèo vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi lấy máy sấy, lấy lược vuốt ve cẩn thận, xong xuôi đem ra ngoài thềm nhà, chỗ nó vẫn hay nằm sưởi nắng. Con mèo lại đẹp nằm cong keo như đang ngủ, chỉ có đôi mắt là cứ thao láo không sao nhắm lại được, ôi nó chết đầy oan ức.
Cũng may vừa xong thì Thị nhà tôi về. Vừa mới bước vào, nhìn thấy con mèo nằm đó đôi mắt trợn ngược như thách thức, mắt Thị cũng trợn ngược lên quay ngoắt ra sân vừa đi vừa gừ gừ “ con mẹ chúng màyyyy”.
Tôi không dám theo, chỉ lấm lét nhìn theo. Ra đến giữa sân Thị chắp 2 tay vào mông, ưỡn ngực lấy một hơi, mặt ngẩng lên trời oang oang.
- Quân mất dạy, quân bố láo bố lếu, bà mày đã làm gì chúng mày. Từ trước đến nay bà ăn ở ai ai cũng yêu cũng quý, không gây thù chuốc oán với ai...., ấy vậy mà, quân mất dạy, sáng nay con mèo của bà ốm chết, bà đã chôn cất cẩn thận ở tít đằng xa, chả ảnh hưởng đến ai nhá, vậy mà mày còn đào lên mày ném vào nhà bà à, quân mất dậy, quân ném đá dấu tay....
Tôi nghe thấy thế, vỗ tay vào trán làm cái ĐÉT, cạn lời.
- LC -
Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020
Quà Valentine
Quà Valentine!!!
......
Giữa cái lúc loạn lạc của Đại Dịch Corona Virus, ai ai cũng hoang mang và lo sợ về số phận của mình… thì lại tòi ra cái này thật nhẹ nhàng và êm ái đến thế “ Ngày Tình Yêu – Valentine”.
Và tôi cũng như bao thằng đàn ông khác, lại bấn loạn để tìm ra một cái gì đó vừa lãng mạn vừa tiết kiệm mà ko bị người ta bũi môi chê trách.
Gần 40 mùa mưa phùn, chứng kiến gần bốn sọi cái không khí trời nồm ẩm ướt như cái… mồm , tôi đã từng trải qua bằng đấy mùa Valentine, từ khi gặp Thị tôi luôn phải đau đáu về cái ngày này.
Ngẫm lại những mùa trước nào hoa hồng, nào socola, son môi, nào quần áo váy vóc. Đến lúc có con rồi thì quà là cái máy xay sinh tố, cân thịt… có mùa tôi tặng thị cái thớt thị cũng vui cơ.
Năm nay lại nghĩ quà...
Socola Thị không thích vì đem về thằng con trai nó xơi sạch, đó là món khoái khẩu của nó. Thị không thích nó ăn nhiều món đó. Đành thôi.
Hoa hồng, Thị cũng không thích vì trời mưa gió, nồm ướt hết cả nhà, hoa hoét chỉ béo bọn muỗi ruồi, mất thời gian lau dọn. Đành thôi.
Đồ dùng gia đình, thịt thà, rau cỏ… chắc chắn Thị cũng không thiết tha gì vì đang trong cái thời buổi hỗn loạn vì đại dịch cứ đồ dùng tiếp tế ở quê mới yên tâm. Lại đành thôi.
Tôi nhớ năm ngoái, định tặng Thị son môi, Thị bảo “ cứ cho em mấy triệu em làm quả xăm môi, thế là sau này em khỏi cần són phân”. Tôi quyết đầu tư cho Thị, nhưng sau mấy ngày chợt nhớ ra tôi hỏi Thị “ xăm môi rồi mà sao vẫn nhợt nhạt vậy”.
Thị mếu máo “ em lỡ làm ở chỗ đểu, rẻ tiền, được 3 ngày là nó trôi hết, giờ như không”.
Tôi quyết tâm điều tra cái cửa hàng xăm đểu để cho ra nhẽ thì vỡ lẽ ra, Thị nhà tôi không đi xăm môi mà số tiền đó Thị để dành mua thịt cá rau cỏ bồi dưỡng cho 3 bố con tôi, thế nên 3 đứa cứ càng ngày càng tăng cân béo tốt.
Năm nay, đến phút chót rồi mà vẫn chưa biết tặng Thị cái gì thì nhận được cú điện thoại của Sếp bảo “ anh có cái này cho chú, đem về tặng vợ ngày Valentine”. Lúc nhận được món quà tôi sướng mê tơi vì tôi biết Thị cũng sẽ mê tơi . Món quà Sếp tặng là ( Nhân sâm ngâm rượu quý hạ thổ 7 năm ).
Lúc tặngThị tôi phọt ra mấy câu thơ để chúc mừng.
Rượu này rượu tính rượu tình
Uống vào là muốn chúng mình ngả lưng
Làm ly anh nói “chúc mừng”
Ngày tình yêu, chúng mình đừng xa nhau
Dẫu cho ngày tháng qua mau
Răng có rụng, mặt có nhàu như tương
Chân mỏi, lưng yếu nhức xương
Nhưng anh vẫn nguyện lên giường với em
Vẫn mặn nồng như bao đêm
Cho dù có bị hom hem tuổi già
Vì anh có rượu Sâm mà
Em uống da đẹp, anh thì khỏe gân
Người tám lạng, kẻ nửa cân
Ngày nào cũng được lên thần lên tiên"
Ngày nào cũng Va Len Tin
Món quà vô giá chúng mình cùng vui.
😁😁😁😁😁😁
Nhân ngày valentine được Sếp tặng rươun quý thấy bấn loạn quá. Hí hí
......
Giữa cái lúc loạn lạc của Đại Dịch Corona Virus, ai ai cũng hoang mang và lo sợ về số phận của mình… thì lại tòi ra cái này thật nhẹ nhàng và êm ái đến thế “ Ngày Tình Yêu – Valentine”.
Và tôi cũng như bao thằng đàn ông khác, lại bấn loạn để tìm ra một cái gì đó vừa lãng mạn vừa tiết kiệm mà ko bị người ta bũi môi chê trách.
Gần 40 mùa mưa phùn, chứng kiến gần bốn sọi cái không khí trời nồm ẩm ướt như cái… mồm , tôi đã từng trải qua bằng đấy mùa Valentine, từ khi gặp Thị tôi luôn phải đau đáu về cái ngày này.
Ngẫm lại những mùa trước nào hoa hồng, nào socola, son môi, nào quần áo váy vóc. Đến lúc có con rồi thì quà là cái máy xay sinh tố, cân thịt… có mùa tôi tặng thị cái thớt thị cũng vui cơ.
Năm nay lại nghĩ quà...
Socola Thị không thích vì đem về thằng con trai nó xơi sạch, đó là món khoái khẩu của nó. Thị không thích nó ăn nhiều món đó. Đành thôi.
Hoa hồng, Thị cũng không thích vì trời mưa gió, nồm ướt hết cả nhà, hoa hoét chỉ béo bọn muỗi ruồi, mất thời gian lau dọn. Đành thôi.
Đồ dùng gia đình, thịt thà, rau cỏ… chắc chắn Thị cũng không thiết tha gì vì đang trong cái thời buổi hỗn loạn vì đại dịch cứ đồ dùng tiếp tế ở quê mới yên tâm. Lại đành thôi.
Tôi nhớ năm ngoái, định tặng Thị son môi, Thị bảo “ cứ cho em mấy triệu em làm quả xăm môi, thế là sau này em khỏi cần són phân”. Tôi quyết đầu tư cho Thị, nhưng sau mấy ngày chợt nhớ ra tôi hỏi Thị “ xăm môi rồi mà sao vẫn nhợt nhạt vậy”.
Thị mếu máo “ em lỡ làm ở chỗ đểu, rẻ tiền, được 3 ngày là nó trôi hết, giờ như không”.
Tôi quyết tâm điều tra cái cửa hàng xăm đểu để cho ra nhẽ thì vỡ lẽ ra, Thị nhà tôi không đi xăm môi mà số tiền đó Thị để dành mua thịt cá rau cỏ bồi dưỡng cho 3 bố con tôi, thế nên 3 đứa cứ càng ngày càng tăng cân béo tốt.
Năm nay, đến phút chót rồi mà vẫn chưa biết tặng Thị cái gì thì nhận được cú điện thoại của Sếp bảo “ anh có cái này cho chú, đem về tặng vợ ngày Valentine”. Lúc nhận được món quà tôi sướng mê tơi vì tôi biết Thị cũng sẽ mê tơi . Món quà Sếp tặng là ( Nhân sâm ngâm rượu quý hạ thổ 7 năm ).
Lúc tặngThị tôi phọt ra mấy câu thơ để chúc mừng.
Rượu này rượu tính rượu tình
Uống vào là muốn chúng mình ngả lưng
Làm ly anh nói “chúc mừng”
Ngày tình yêu, chúng mình đừng xa nhau
Dẫu cho ngày tháng qua mau
Răng có rụng, mặt có nhàu như tương
Chân mỏi, lưng yếu nhức xương
Nhưng anh vẫn nguyện lên giường với em
Vẫn mặn nồng như bao đêm
Cho dù có bị hom hem tuổi già
Vì anh có rượu Sâm mà
Em uống da đẹp, anh thì khỏe gân
Người tám lạng, kẻ nửa cân
Ngày nào cũng được lên thần lên tiên"
Ngày nào cũng Va Len Tin
Món quà vô giá chúng mình cùng vui.
😁😁😁😁😁😁
Nhân ngày valentine được Sếp tặng rươun quý thấy bấn loạn quá. Hí hí
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019
Bọn bán nước
Chưa
bao giờ Hà Nội thời tiết vào thu lại trong lành đến thế, chưa bao giờ
đất nước lại thanh bình đến vậy vì bọn bán nước đã không còn, chỉ vì bọn
bán nước đã bán hết mẹ nó rồi.
Mới sáng ra, chuẩn bị đi làm, thấy Thị nhà tôi tha ở đâu về một đống chai nước Lavie, hỏi ra mới biết nước này là nước để ăn, đi lùng cả khu mới đước mấy chai con con đó, loại bình to dân tình ôm hết từ lâu rồi.
Hóa ra dân mình biết thông tin nước ô nhiễm từ lâu rồi mà tôi vẫn ăn uống bình thường, chết dở thật. Thảo nào 1 tuần nay tôi thấy có các triệu trứng đi ỉa cứt đen xì như dầu thải, tắm rửa xong không cần vuốt keo mà tóc cứ bóng mượt tạo nếp ngon lành, bụng dạ thì sôi òng ọc như muốn biểu tình.
Tôi đang muốn tập hợp anh em kéo nhau đi Mã Pì Lèng cởi truồng để bảo vệ môi trường cái đây, khổ quá cơ.
Dân Hà Nội năm nay chả lúc nào được yên, lúc thì ô nhiễm Thủy Ngân từ vù cháy Nhà máy Rạng đông, lúc thì ô nhiễm không khí cao nhất thế giới, giờ thì toàn thành phố bị đầu độc bằng nước dầu thải, thương thay.
Từ giàu đến nghèo sống chung bầu không khí, ăn chung 1 nguồn nước đều ô nhiễm. Hơi ôi, chả nhẽ bỏ chốn đô thành xa hoa phồn thịnh này về quê để an hưởng tuổi già sớm sao.
Về với Bu ở quê, Bu bảo “ ở nhà nước để nấu cơm với nước để đi ỉa đều dùng để ăn chứ không như chúng mày ở trển, giờ nước ăn riêng, nước ỉa riêng”.
Thương Thay
Mới sáng ra, chuẩn bị đi làm, thấy Thị nhà tôi tha ở đâu về một đống chai nước Lavie, hỏi ra mới biết nước này là nước để ăn, đi lùng cả khu mới đước mấy chai con con đó, loại bình to dân tình ôm hết từ lâu rồi.
Hóa ra dân mình biết thông tin nước ô nhiễm từ lâu rồi mà tôi vẫn ăn uống bình thường, chết dở thật. Thảo nào 1 tuần nay tôi thấy có các triệu trứng đi ỉa cứt đen xì như dầu thải, tắm rửa xong không cần vuốt keo mà tóc cứ bóng mượt tạo nếp ngon lành, bụng dạ thì sôi òng ọc như muốn biểu tình.
Tôi đang muốn tập hợp anh em kéo nhau đi Mã Pì Lèng cởi truồng để bảo vệ môi trường cái đây, khổ quá cơ.
Dân Hà Nội năm nay chả lúc nào được yên, lúc thì ô nhiễm Thủy Ngân từ vù cháy Nhà máy Rạng đông, lúc thì ô nhiễm không khí cao nhất thế giới, giờ thì toàn thành phố bị đầu độc bằng nước dầu thải, thương thay.
Từ giàu đến nghèo sống chung bầu không khí, ăn chung 1 nguồn nước đều ô nhiễm. Hơi ôi, chả nhẽ bỏ chốn đô thành xa hoa phồn thịnh này về quê để an hưởng tuổi già sớm sao.
Về với Bu ở quê, Bu bảo “ ở nhà nước để nấu cơm với nước để đi ỉa đều dùng để ăn chứ không như chúng mày ở trển, giờ nước ăn riêng, nước ỉa riêng”.
Thương Thay
Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019
Thú cưng của Vợ ( P1)
Con
gái tôi đã lớn, thế nên cái việc đóng bỉm cho nó rất khó. Thị lại
thương con, chả phải bỉm biếc gì cứ để cho nó ỉa đái thoải mái ra nhà.
Bình thường không sao, đằng này con tôi nó cứ nhằm lúc ăm cơm mà ỉa. Hôm
nào cũng vậy đều như vắt chanh, cứ đưa bát lên miệng, và vài miếng là
lại thấy cứt đái, mà tôi lại là thằng dọn, khổ thế chứ lị.
Sau nhiều lần dọn cứt trong bữa cơm, tôi quyết định mua cho Thị một em cún dễ thương. Một là để chơi với vợ con cho đỡ buồn, hai là nó dọn cứt sau mỗi lần con gái tôi hành sự.
Khổ một lỗi, con cún quá dễ thương làm vợ con tôi cưng nó, yêu chiều nó có khi bỏ rơi cả tôi. Nhiều khi cơm cho chồng không có nhưng cơm cho chó dứt khoát là phải đủ đầy, thành ra tôi suốt ngày ăn cơm chó. Bây giờ mối quan tâm đầu tiên của Thị là các con, sau đó đến Chó, còn tôi có hay không, không quan trọng.
Cái này mới là khốn nạn này, Thị bảo Thị yêu cái gì thì Thị đặt cho con cún cái tên như vậy. Thị đặt tên cho cún con bằng tên của tôi, để phân biệt giữa tôi và chó, Thị thường gọi là Chiến Chồng và Chiến Chó, đau xót thay.
Đến hôm con gái tôi ỉa, mắt tôi sáng bừng vì cuối cùng cũng có việc cho con chó con. Thị nhà tôi đang lúi húi rửa đít cho con, tôi bế ngay nó ra dọn. Nó nhìn đống cứt đuôi ngoáy tít, đúng là món khoái khẩu chuẩn bị chén thị Thị quát lớn.
- Dừng ngay, C Chồng định làm gì C Chó đấy.
Tôi ậm ừ
- Anh cho nó dọn dẹp thôi mà
Thị thả con chạy ra ôm chầm lấy C Chó quát lớn.
- Đống cứt đấy C Chồng có thể ăn được chứ C Chó thì không bao giờ được phép, nghe rõ chưa.
Rồi bế cả con lẫn chó bỏ đi không quên ngoái lại quát tôi “ DỌN ĐÊ”. Và lúc đó tôi hiểu câu “ Bốc cứt ăn vã” là có thật.
Đêm đó con chó con được ôm vào lòng Thị ngủ tít, còn tôi bị ra chỗ chó nằm, đời tôi còn nhục hơn chó.
Nằm đó nghĩ, liệu mình đem con chó về có phải sai lầm, giờ nó chiếm vị trí của tôi trong nhà đến nỗi không được Thị chăm sóc, không có cơm ăn, không được ngủ trên giường. Tôi cay đắng và lên kế hoạch tống nó ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua, Thị vẫn chăm chó hơn chăm tôi, tôi vẫn ăn cơm thừa của chó, nó vẫn ngủ chỗ của tôi, tôi vẫn ngủ chỗ nó, con tôi vẫn đều đặn ỉa đái đúng bữa cơm và tôi vẫn bốc cứt ăn vã hàng ngày.
Hôm nay trong bữa cơm tôi báo với Thị công ty có dịp đi du lịch vào cuối tháng này 3 ngày 4 đêm, cả nhà ta sẽ khăn gói đi chơi. Thị mắt sáng long xòng xọc vì được lượn lờ vi vu. Thị líu lo rằng sẽ mặc váy này, con mặc váy kia, check in, live stream tự sướng ra sao.... Như chợt hiểu ra điều gì Thị buồn thiu không nói, tôi gặng hỏi thì Thị thì thầm vào tai tôi.
- Nếu đi chơi với C Chồng thì ai sẽ chăm sóc cho C Chó hu hu.?
Tôi động viên
- Thì gửi bạn anh chăm hộ mấy hôm.
Thị vùng vằng
- Không..., bạn anh giống anh, toàn cho chó ăn cứt, ko bao giờ...
Chỉ vì chuyện đó mà Thị buồn cả đêm ko sao ngủ được.
Tôi thương Thị không muốn để Thị buồn nên nằm trong cái cũi chó tính kế.
Lên google search “ gửi thú cưng” nó ra một loạt khách sạn cho thú cưng, họ nhận chăm sóc khi chủ đi vắng. Tôi vui sướng chạy vào báo tin cho Thị.
- Em ơi, có cách rồi, em hãy cầm điện thoại lên và tìm kiếm đi.
Thị vơ lấy cái điện thoại bấm bấm vuốt vuốt. Tôi thấy Thị chăm chú đọc, trong bóng đêm ánh sáng màn hình hắt lên tôi thấy ánh mắt Thị thật long lanh như một thiên thần đầy lòng nhân ái. Tôi cảm thấy tự hào vì đã tìm ra cách giúp Thị, tôi tin Thị vui và đêm nay Thị sẽ cho tôi ngủ cùng vì lâu rồi tôi chưa đc gần Thị để hi hi...
Tôi liếc mắt nhìn sang điện thoại của Thị thấy một dòng tìm kiếm làm chân tay tôi rụng rời. Dòng tìm kiếm trên google của Thị là “CÁCH LÀM MÓN RỰA MẬN”, tim tôi bắn ra khỏi lồng ngực, đầu óc quay cuồng, mắt hoa, tai ù, mồm câm lặng.
Tôi nhìn xuống C Chó đang nằm gọn trong vòng tay Thị lẩm bẩm “ Đúng là tao đang lên kế hoạch tống mày ra khỏi nhà tao, khỏi cuộc đời tao... nhưng không phải bằng cách này, tao chấp nhận ăn cơm chó và ngủ nằm cũi để mày yên ổn”.
Hôm sau tôi báo cáo với Thị, công ty hoãn đi du lịch vì mưa bão. Và mọi người cứ thắc mắc sao tôi toàn đi chơi một mình là vì thế.
( Hết phần 1)
- LC -
Sau nhiều lần dọn cứt trong bữa cơm, tôi quyết định mua cho Thị một em cún dễ thương. Một là để chơi với vợ con cho đỡ buồn, hai là nó dọn cứt sau mỗi lần con gái tôi hành sự.
Khổ một lỗi, con cún quá dễ thương làm vợ con tôi cưng nó, yêu chiều nó có khi bỏ rơi cả tôi. Nhiều khi cơm cho chồng không có nhưng cơm cho chó dứt khoát là phải đủ đầy, thành ra tôi suốt ngày ăn cơm chó. Bây giờ mối quan tâm đầu tiên của Thị là các con, sau đó đến Chó, còn tôi có hay không, không quan trọng.
Cái này mới là khốn nạn này, Thị bảo Thị yêu cái gì thì Thị đặt cho con cún cái tên như vậy. Thị đặt tên cho cún con bằng tên của tôi, để phân biệt giữa tôi và chó, Thị thường gọi là Chiến Chồng và Chiến Chó, đau xót thay.
Đến hôm con gái tôi ỉa, mắt tôi sáng bừng vì cuối cùng cũng có việc cho con chó con. Thị nhà tôi đang lúi húi rửa đít cho con, tôi bế ngay nó ra dọn. Nó nhìn đống cứt đuôi ngoáy tít, đúng là món khoái khẩu chuẩn bị chén thị Thị quát lớn.
- Dừng ngay, C Chồng định làm gì C Chó đấy.
Tôi ậm ừ
- Anh cho nó dọn dẹp thôi mà
Thị thả con chạy ra ôm chầm lấy C Chó quát lớn.
- Đống cứt đấy C Chồng có thể ăn được chứ C Chó thì không bao giờ được phép, nghe rõ chưa.
Rồi bế cả con lẫn chó bỏ đi không quên ngoái lại quát tôi “ DỌN ĐÊ”. Và lúc đó tôi hiểu câu “ Bốc cứt ăn vã” là có thật.
Đêm đó con chó con được ôm vào lòng Thị ngủ tít, còn tôi bị ra chỗ chó nằm, đời tôi còn nhục hơn chó.
Nằm đó nghĩ, liệu mình đem con chó về có phải sai lầm, giờ nó chiếm vị trí của tôi trong nhà đến nỗi không được Thị chăm sóc, không có cơm ăn, không được ngủ trên giường. Tôi cay đắng và lên kế hoạch tống nó ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua, Thị vẫn chăm chó hơn chăm tôi, tôi vẫn ăn cơm thừa của chó, nó vẫn ngủ chỗ của tôi, tôi vẫn ngủ chỗ nó, con tôi vẫn đều đặn ỉa đái đúng bữa cơm và tôi vẫn bốc cứt ăn vã hàng ngày.
Hôm nay trong bữa cơm tôi báo với Thị công ty có dịp đi du lịch vào cuối tháng này 3 ngày 4 đêm, cả nhà ta sẽ khăn gói đi chơi. Thị mắt sáng long xòng xọc vì được lượn lờ vi vu. Thị líu lo rằng sẽ mặc váy này, con mặc váy kia, check in, live stream tự sướng ra sao.... Như chợt hiểu ra điều gì Thị buồn thiu không nói, tôi gặng hỏi thì Thị thì thầm vào tai tôi.
- Nếu đi chơi với C Chồng thì ai sẽ chăm sóc cho C Chó hu hu.?
Tôi động viên
- Thì gửi bạn anh chăm hộ mấy hôm.
Thị vùng vằng
- Không..., bạn anh giống anh, toàn cho chó ăn cứt, ko bao giờ...
Chỉ vì chuyện đó mà Thị buồn cả đêm ko sao ngủ được.
Tôi thương Thị không muốn để Thị buồn nên nằm trong cái cũi chó tính kế.
Lên google search “ gửi thú cưng” nó ra một loạt khách sạn cho thú cưng, họ nhận chăm sóc khi chủ đi vắng. Tôi vui sướng chạy vào báo tin cho Thị.
- Em ơi, có cách rồi, em hãy cầm điện thoại lên và tìm kiếm đi.
Thị vơ lấy cái điện thoại bấm bấm vuốt vuốt. Tôi thấy Thị chăm chú đọc, trong bóng đêm ánh sáng màn hình hắt lên tôi thấy ánh mắt Thị thật long lanh như một thiên thần đầy lòng nhân ái. Tôi cảm thấy tự hào vì đã tìm ra cách giúp Thị, tôi tin Thị vui và đêm nay Thị sẽ cho tôi ngủ cùng vì lâu rồi tôi chưa đc gần Thị để hi hi...
Tôi liếc mắt nhìn sang điện thoại của Thị thấy một dòng tìm kiếm làm chân tay tôi rụng rời. Dòng tìm kiếm trên google của Thị là “CÁCH LÀM MÓN RỰA MẬN”, tim tôi bắn ra khỏi lồng ngực, đầu óc quay cuồng, mắt hoa, tai ù, mồm câm lặng.
Tôi nhìn xuống C Chó đang nằm gọn trong vòng tay Thị lẩm bẩm “ Đúng là tao đang lên kế hoạch tống mày ra khỏi nhà tao, khỏi cuộc đời tao... nhưng không phải bằng cách này, tao chấp nhận ăn cơm chó và ngủ nằm cũi để mày yên ổn”.
Hôm sau tôi báo cáo với Thị, công ty hoãn đi du lịch vì mưa bão. Và mọi người cứ thắc mắc sao tôi toàn đi chơi một mình là vì thế.
( Hết phần 1)
- LC -
Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019
Mái nhà tranh
MÁI NHÀ TRANH
Ngày mới quen Thị, tôi đã muốn nói với Thị một điều cực kỳ là quan trọng, nhưng sợ Thị chê tôi, nên tôi cứ lần nữa mãi.
Một hôm tôi lấy hết dũng khí của thằng đàn ông đứng trước mặt Thị nói lên những lời từ tận đáy lòng mình, dù biết rằng, nói ra có thể tôi và Thị sẽ không còn nhìn mặt nhau mãi mãi.
- Thị à, anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng với tấm thân gầy. Nhà lầu không, xe hơi không… nhưng anh nghĩ chỉ cần hai quả tim vàng với một mái nhà tranh là mình có thể hạnh phúc bên nhau, em chấp nhận….
Vừa nói đến đó, Thị đặt tay lên môi tôi, Thị nhìn tôi ánh mắt ngân ngấn đôi dòng lệ chỉ chờ là ực ra, đôi môi mấp máy… ( tôi biết, Thị dính chưởng rồi, mày thoát làm sao được sự chân tình của bố mày chứ). Sau một lúc mím môi, Thị nhìn mắt tôi nói một cách thỏ thẻ…
- Em không cần nhà lầu, em cũng chả cần xe hơi. Anh có một mái nhà tranh, tềnh toàng, đơn xơ, lụp xụp… nhưng em thích.
Tôi như một luồng điện qua tim, mẹ nó chứ, sướng đến tê người. Còn gì sướng bằng khi người con gái mình yêu thương thích những thứ mình đang có. Tôi chỉ muốn lao đến ôm thật chặt Thị, nhưng kìm nén để tỏ vẻ mình thật đàn ông với Thị, tôi nói …
- Nhìn em thật tiểu thư thế mà em lại nói là thích một mái nhà tranh với anh, quả là anh không chọn nhầm người.
Thị phẩy tay nhẹ.
- À, em nói thích mái nhà tranh là vì em muốn thử dùng 1 mồi lửa đốt xem nó cháy thế nào, loại mái rạ này mà cháy thì chỉ 5 phút em đảm bảo, không còn một cọng. Đứng xem nhà cháy vui phết.
Tôi òa khóc thất vọng, Thị nhìn tôi đay nghiến
- Bố cái loại rởm đời, giờ này mà một mái nhà tranh thì đến tim vàng trong nhà cũng phải đem ra bán để lấy tiền mua cám mà ăn đấy. Đứng lên, xách mông lên ra ngoài đời kiếm tiền nuôi vợ con đi. Nhanh bà mày còn cho mày một cơ hội.
Tôi bỏ chay, tôi chạy như điên khi hai dòng nước mắt nhòa vào trong gió, tôi chạy một đoạn khá xa mà vẫn còn nghe thấy tiếng Thị văng vẳng đằng sau “ Bà mày vẫn còn cho mày 1 cơ hội đấy…”, và tôi biết một mái nhà tranh hai quả tim vàng chỉ có trong những câu truyện cổ tích, nếu chúng ta cứ cố vin vào cái đó lý tưởng đó mà không phấn đấu thì chúng ta sẽ mãi sống trong mái nhà tranh rách nát đó.
Hiện tại tôi đang sống trong mái nhà tranh với Thị rồi, Thị vui vì mái nhà tranh đó Thị đốt mãi nó không cháy…
Ngày mới quen Thị, tôi đã muốn nói với Thị một điều cực kỳ là quan trọng, nhưng sợ Thị chê tôi, nên tôi cứ lần nữa mãi.
Một hôm tôi lấy hết dũng khí của thằng đàn ông đứng trước mặt Thị nói lên những lời từ tận đáy lòng mình, dù biết rằng, nói ra có thể tôi và Thị sẽ không còn nhìn mặt nhau mãi mãi.
- Thị à, anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng với tấm thân gầy. Nhà lầu không, xe hơi không… nhưng anh nghĩ chỉ cần hai quả tim vàng với một mái nhà tranh là mình có thể hạnh phúc bên nhau, em chấp nhận….
Vừa nói đến đó, Thị đặt tay lên môi tôi, Thị nhìn tôi ánh mắt ngân ngấn đôi dòng lệ chỉ chờ là ực ra, đôi môi mấp máy… ( tôi biết, Thị dính chưởng rồi, mày thoát làm sao được sự chân tình của bố mày chứ). Sau một lúc mím môi, Thị nhìn mắt tôi nói một cách thỏ thẻ…
- Em không cần nhà lầu, em cũng chả cần xe hơi. Anh có một mái nhà tranh, tềnh toàng, đơn xơ, lụp xụp… nhưng em thích.
Tôi như một luồng điện qua tim, mẹ nó chứ, sướng đến tê người. Còn gì sướng bằng khi người con gái mình yêu thương thích những thứ mình đang có. Tôi chỉ muốn lao đến ôm thật chặt Thị, nhưng kìm nén để tỏ vẻ mình thật đàn ông với Thị, tôi nói …
- Nhìn em thật tiểu thư thế mà em lại nói là thích một mái nhà tranh với anh, quả là anh không chọn nhầm người.
Thị phẩy tay nhẹ.
- À, em nói thích mái nhà tranh là vì em muốn thử dùng 1 mồi lửa đốt xem nó cháy thế nào, loại mái rạ này mà cháy thì chỉ 5 phút em đảm bảo, không còn một cọng. Đứng xem nhà cháy vui phết.
Tôi òa khóc thất vọng, Thị nhìn tôi đay nghiến
- Bố cái loại rởm đời, giờ này mà một mái nhà tranh thì đến tim vàng trong nhà cũng phải đem ra bán để lấy tiền mua cám mà ăn đấy. Đứng lên, xách mông lên ra ngoài đời kiếm tiền nuôi vợ con đi. Nhanh bà mày còn cho mày một cơ hội.
Tôi bỏ chay, tôi chạy như điên khi hai dòng nước mắt nhòa vào trong gió, tôi chạy một đoạn khá xa mà vẫn còn nghe thấy tiếng Thị văng vẳng đằng sau “ Bà mày vẫn còn cho mày 1 cơ hội đấy…”, và tôi biết một mái nhà tranh hai quả tim vàng chỉ có trong những câu truyện cổ tích, nếu chúng ta cứ cố vin vào cái đó lý tưởng đó mà không phấn đấu thì chúng ta sẽ mãi sống trong mái nhà tranh rách nát đó.
Hiện tại tôi đang sống trong mái nhà tranh với Thị rồi, Thị vui vì mái nhà tranh đó Thị đốt mãi nó không cháy…
Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2019
Nắm lấy tay nhau
Thị nhà tôi bảo, công việc đầu tiên sẽ làm khi con gái đi học là tập Gym và tập lái xe rồi mới tính gì thì tính.
Tôi biết sự hy sinh của Thị, bởi vì nuôi con nên từ lâu nay Thị không dám nhìn vào con số khi lên bàn cân.
Thị thường bảo, béo với Thị không quan trọng, nặng với Thị không thành vấn đề... cái khổ tâm nhất là ... không có quần áo nào mặc lên mà ưng được.
Đưa Thị đi bổ túc cho ít kiến thức về xe. Đúng là lần đầu ôm vô lăng, lần đầu cần cần số, Thị vẫn chưa quen nên cứ lúi húi cúi xuống nhìn xem đúng số chưa. Tôi bảo Thị “ nhìn đường đừng nhìn số”.
Được một lúc, Thị tự tin hẳn, không nhìn xuống nữa. Bất chợt tôi kêu lên, “ cầm vào cần số, cần số ở bên này, Thị đang cầm là cái cần tăng dân số rồi, không muốn tập Gym giảm cân hay sao mà cầm cần tăng dân số lúc này...”.
Bất chợt cầm tay Thị, bàn tay tôi chẳng còn mềm mại, theo tháng ngày lại thô ráp, sần sùi hơn... nhưng lại làm Thị thấy sung sướng, tê dại như một luồng điện chạy qua tim.
Bất chợt lại thấy, từ rất lâu rồi Thị đã hi sinh vì con cái, bàn tay Thị cũng không còn mềm mại như thời son trẻ. Chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ là tình già, chỉ mong sao được cầm tay nhau đến già, đầu bạc răng long.
Người phụ nữ cần lắm cái cầm tay của sự chia sẻ, cái cầm tay của sử yêu thương và thấu hiểu. Hãy cầm tay vợ
Nhân ngày 8/3 gửi lời chúc đến Thị thật hạnh phúc.
Gửi đến con gái ngoan ngoãn khoẻ mạnh.
Chúc mừng các bà, các mẹ, các chị, các em ngày 8/3 vui vẻ.
Tôi biết sự hy sinh của Thị, bởi vì nuôi con nên từ lâu nay Thị không dám nhìn vào con số khi lên bàn cân.
Thị thường bảo, béo với Thị không quan trọng, nặng với Thị không thành vấn đề... cái khổ tâm nhất là ... không có quần áo nào mặc lên mà ưng được.
Đưa Thị đi bổ túc cho ít kiến thức về xe. Đúng là lần đầu ôm vô lăng, lần đầu cần cần số, Thị vẫn chưa quen nên cứ lúi húi cúi xuống nhìn xem đúng số chưa. Tôi bảo Thị “ nhìn đường đừng nhìn số”.
Được một lúc, Thị tự tin hẳn, không nhìn xuống nữa. Bất chợt tôi kêu lên, “ cầm vào cần số, cần số ở bên này, Thị đang cầm là cái cần tăng dân số rồi, không muốn tập Gym giảm cân hay sao mà cầm cần tăng dân số lúc này...”.
Bất chợt cầm tay Thị, bàn tay tôi chẳng còn mềm mại, theo tháng ngày lại thô ráp, sần sùi hơn... nhưng lại làm Thị thấy sung sướng, tê dại như một luồng điện chạy qua tim.
Bất chợt lại thấy, từ rất lâu rồi Thị đã hi sinh vì con cái, bàn tay Thị cũng không còn mềm mại như thời son trẻ. Chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ là tình già, chỉ mong sao được cầm tay nhau đến già, đầu bạc răng long.
Người phụ nữ cần lắm cái cầm tay của sự chia sẻ, cái cầm tay của sử yêu thương và thấu hiểu. Hãy cầm tay vợ
Nhân ngày 8/3 gửi lời chúc đến Thị thật hạnh phúc.
Gửi đến con gái ngoan ngoãn khoẻ mạnh.
Chúc mừng các bà, các mẹ, các chị, các em ngày 8/3 vui vẻ.
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018
Đồ dùng chung
Con
bé Bột nhà tôi đã mọc 2 cái răng, mới nhu nhú lên nhìn rõ hay. Mỗi tội,
từ khi có răng Thị nhà tôi thường kêu oai oái mỗi lần cho con gái bú.
Ngày trước, thằng anh trai của Bột đúng 6 tháng là anh ấy trả bố cái bình sữa quay ra dùng sữa ngoài và đầu ti nhựa, bình nhựa. Làm đủ mọi cách để anh ấy dùng sữa mẹ cho tốt, tăng cường sức đề kháng và đặc biệt là tiết kiệm. Nhưng anh trai Bột từ chối thẳng thừng, nhìn thẳng mặt bố tuyên bố “ Của thằng nào thằng ấy dùng”.
Giờ đây Bột cũng 6 tháng, Bột chưa chịu trả, và không chịu dùng cái bình sữa nhựa. Gia đình vui lắm vì sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Nhưng khổ nỗi, dùng thì dùng cho cẩn thận, Bột nhà tôi lúc nào cũng cắn, nhay, nghiến, kéo, véo... làm Thị nhăn mặt, cắn răng và kêu thảm thiết.
Tôi bế Bột nói chuyện một cách nghiêm túc
“ này con gái, hiện con đang dùng đồ cho mượn, mà đã mượn phải biết trân trọng đồ và trân trọng người cho mượn. Và thỉnh thoảng 2 chúng ta còn dùng chung đồ, con phải nâng niu, biết giữ gìn... không người ta lại bảo bố dùng như phá”.
Bột nghe chăm chú rồi nhoẻn một nụ cười rạng rỡ.
Kể từ đó vợ tôi không còn kêu ka, khổ sở mỗi lần cho con bé bú nữa
Cuối tuần và đầu tháng vui vẻ!!!
Ngày trước, thằng anh trai của Bột đúng 6 tháng là anh ấy trả bố cái bình sữa quay ra dùng sữa ngoài và đầu ti nhựa, bình nhựa. Làm đủ mọi cách để anh ấy dùng sữa mẹ cho tốt, tăng cường sức đề kháng và đặc biệt là tiết kiệm. Nhưng anh trai Bột từ chối thẳng thừng, nhìn thẳng mặt bố tuyên bố “ Của thằng nào thằng ấy dùng”.
Giờ đây Bột cũng 6 tháng, Bột chưa chịu trả, và không chịu dùng cái bình sữa nhựa. Gia đình vui lắm vì sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Nhưng khổ nỗi, dùng thì dùng cho cẩn thận, Bột nhà tôi lúc nào cũng cắn, nhay, nghiến, kéo, véo... làm Thị nhăn mặt, cắn răng và kêu thảm thiết.
Tôi bế Bột nói chuyện một cách nghiêm túc
“ này con gái, hiện con đang dùng đồ cho mượn, mà đã mượn phải biết trân trọng đồ và trân trọng người cho mượn. Và thỉnh thoảng 2 chúng ta còn dùng chung đồ, con phải nâng niu, biết giữ gìn... không người ta lại bảo bố dùng như phá”.
Bột nghe chăm chú rồi nhoẻn một nụ cười rạng rỡ.
Kể từ đó vợ tôi không còn kêu ka, khổ sở mỗi lần cho con bé bú nữa
Cuối tuần và đầu tháng vui vẻ!!!
Thứ Tư, 28 tháng 11, 2018
Ngày tôi lấy vợ 3
NGÀY CƯỚI
28/11/2010 - 28/11/2018, thế là 2 chúng tớ đã về 1 nhà, khép đôi mi chung 1 giường 8 năm rồi.
8 năm trước với 2 bàn tay trắng tớ rước Thị về làm vợ, tớ lên chức chồng đầy lo âu.
8 năm sau vẫn hai bàn tay trắng, và tài sản lớn nhất là những gì tớ có trong ảnh này.
8 năm qua, trong mọi cuộc đối đầu đầy sóng gió Thị luôn đứng về phe tớ, dù gì tớ cũng thấy có chỗ dựa để chiến đấu.
8 năm Ngày cưới chúc Thị luôn luôn toại nguyện và hi vọng tớ còn được lưu những gì đẹp nhất cho những lần kỷ niệm ngày cưới tiếp theo.
28/11/2010 - 28/11/2018, thế là 2 chúng tớ đã về 1 nhà, khép đôi mi chung 1 giường 8 năm rồi.
8 năm trước với 2 bàn tay trắng tớ rước Thị về làm vợ, tớ lên chức chồng đầy lo âu.
8 năm sau vẫn hai bàn tay trắng, và tài sản lớn nhất là những gì tớ có trong ảnh này.
8 năm qua, trong mọi cuộc đối đầu đầy sóng gió Thị luôn đứng về phe tớ, dù gì tớ cũng thấy có chỗ dựa để chiến đấu.
8 năm Ngày cưới chúc Thị luôn luôn toại nguyện và hi vọng tớ còn được lưu những gì đẹp nhất cho những lần kỷ niệm ngày cưới tiếp theo.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)